“12 triệu chứng có thể cảnh báo bệnh nghiêm trọng” plus 4 more |
- 12 triệu chứng có thể cảnh báo bệnh nghiêm trọng
- Những thời điểm không nên uống nước
- Bàn Tay Của Vợ
- Ngứa ở vùng ngực
- Thật buồn! Cảnh già cô đơn
12 triệu chứng có thể cảnh báo bệnh nghiêm trọng Posted: 19 Sep 2018 06:24 PM PDT Những cục u, vết sưng, phát ban hay vết bớt đỏ thường là vô hại nhưng cũng có thể là triệu chứng lạ cảnh báo bệnh nào đó nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bạn nghĩ.1. Vết bẩn trên cổ không thể làm sạch được Todd Sontag, chuyên gia về y học gia đình của Tổ chức y tế Orlando Health Physician Associates, nói rằng: Sự đổi màu da này giống như phát ban nhưng nó cũng giống với vết bẩn và có cảm giác mịn màng hơn. Dấu hiệu như vậy có thể xuất hiện ở cổ và nách. Đây thường là dấu hiệu của bệnh tiểu đường hoặc kháng insulin. Bác sĩ Todd nói thêm rằng với những bệnh nhân của ông phàn nàn rằng họ không thể làm sạch vết bẩn đó dù rất cố gắng thì ông sẽ cho họ làm xét nghiệm máu để kiểm tra lượng đường trong máu và chẩn đoán bệnh. 2. Bạn là phụ nữ nhưng lại mọc râu cằm Tiến sĩ Todd Sontag nói: "Thông thường bạn chỉ thấy một vài sợi râu, nhưng chúng sẫm màu và thô ráp như râu của một người đàn ông. Đây có thể là dấu hiệu của hội chứng buồng trứng đa nang. Sự mất cân bằng nội tiết tố cũng có thể ảnh hưởng đến kỳ kinh nguyệt và do đó có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của bạn". Trong trường hợp này bạn nên kiểm tra các triệu chứng lạ của bản thân và trao đổi với bác sĩ để được khám, chẩn đoán bệnh đúng hướng. 3. Bạn thèm ăn đá lạnh Thỉnh thoảng có bệnh nhân đến gặp bác sĩ Todd Sontag và nói "tất cả những gì tôi muốn làm là ăn đá lạnh cả ngày". Theo bác sĩ Todd, đây là dấu hiệu thiếu máu do thiếu sắt. Trong trường hợp này, bạn cần trao đổi với bác sĩ để kiểm tra xem bạn có bị thiếu máu hay không, nguyên nhân thiếu máu, từ đó mới có cách khắc phục thích hợp. 4. Bạn thấy mình như thấp đi Nếu bạn đang tự hỏi làm thế nào mà chiếc quần mình vẫn đang mặc có cảm giác như dài hơn. Nếu đúng như vậy thì có thể bạn đang có dấu hiệu tiềm ẩn của bệnh loãng xương. Khi xương của bạn yếu đi, đốt sống ở cột sống của bạn bắt đầu nén xuống và bạn bắt đầu thấp dần đi. 5. Nước tiểu của bạn có nhiều bọt Khi bạn đi tiểu, nó phải trong và có màu vàng nhạt. Nếu nước tiểu có màu vàng đậm thì rất có thể bạn đang bị mất nước. Nếu nước tiểu có nhiều bọt như mây mù, kèm theo sẫm màu thì rất có thể bạn đang có sỏi trong bàng quang, dẫn đến bàng quang bị kích thích. Khám sức khỏe và phân tích nước tiểu có thể giúp xác định vấn đề tốt hơn. 6. Bàn chân của bạn cảm thấy nặng như được gắn vào gạch Đây có thể là dấu hiệu của bệnh viêm khớp dạng thấp (RA) - bệnh thường gặp ở phụ nữ hơn so với nam giới. Những người trong độ tuổi 20-40 có nguy cơ bị bệnh cao hơn. Mệt mỏi (có hoặc không có đau khớp) là một triệu chứng phổ biến khác của bệnh. Nếu tình trạng này kéo dài, bạn nên đi khám sớm. 7. Phân có màu sắc lạ Nếu bạn thấy phân có màu đen thì không còn gì nghi ngờ, đó là tình trạng báo động. Nó có thể là dấu hiệu của máu được tiêu hóa. Trong trường hợp này, bác sĩ có thể xem xét đến các vấn đề nghiêm trọng như loét dạ dày hoặc ung thư.. "Nếu phân có màu xanh lá cây thì đây thường là một loại nhiễm trùng, như giardia hoặc salmonella", tiến sĩ Sontag nói. Trong trường hợp phân có màu hồng/đỏ, lại kèm theo có máu trong nước tiểu thì các nguyên nhân có khả năng nhất là nhiễm trùng đường tiết niệu hoặc thận, bàng quang hoặc ung thư tuyến tiền liệt... 8. Bạn bị đau chân khi đi bộ Nếu bạn nhận thấy chân mình không bị tổn thương mà lại có cơn đau xuất hiện mỗi khi đi bộ thì có khả năng xương thực sự của bạn đang bị tổn thương, thậm chí có thể là ung thư xương (ngay cả khi cơn đau đến và đi). Chính vì vậy, nên nói chuyện với bác sĩ nếu tình trạng này lặp đi lặp lại. 9. Núm vú của bạn bị tiết dịch Bạn không cho con bú, không mang thai, không có hoạt động tình dục nhưng lại thấy xuất hiện dịch ở núm vú thì có thể đó là tình trạng gọi là galactorrhea (sự tiết sữa hoặc sữa non bất thường của tuyến vú). Đây có thể là do một khối u lành tính trên tuyến yên của bạn. Nhưng nếu biểu hiện này kéo dài, cộng với các triệu chứng khác như dịch màu xanh, đau ngực... thì bạn cần đi khám càng sớm càng tốt. 10. Bạn cảm thấy kiệt sức khi ngủ dậy Đây có thể là dấu hiệu của hội chứng bồn chồn chân hoặc RLS (hội chứng chân không nghỉ). "Bạn thức dậy mệt mỏi vì cơ thể của bạn chưa bao giờ hoàn toàn thư giãn vào ban đêm", tiến sĩ Sontag nói. Chia sẻ các tiền sử bệnh và triệu chứng mình gặp có thể giúp bạn sĩ kiểm tra cho bạn tốt hơn. 11. Bạn có một khối u trên vai "Kỳ lạ thay, phát triển một hạch bạch huyết trên đỉnh xương đòn trái của vai có thể là một dấu hiệu của bệnh ung thư dạ dày", tiến sĩ Sontag nói. Nếu bạn nhận thấy bất kỳ cục u hoặc cục u lạ nào mới xuất hiện, hãy gọi cho bác sĩ của bạn. 12. Móng chân của bạn không phát triển Móng chân, lông chân phát triển chậm hoặc vết thương ở chân không lành lại như bình thường... đều có thể là dấu hiệu của bệnh động mạch ngoại biên (PAD). Đây là bệnh khiến cho lưu lượng máu khó được chuyển tới nửa dưới của cơ thể (chân) vì sự tích tụ mảng bám trong các động mạch này. Đừng chủ quan coi thường bất kì triệu chứng lạ nào ở cơ thể, cho dù bạn nghĩ rằng nó là bình thường nhưng cũng rất có thể nó là dấu hiệu cảnh báo bệnh nguy hiểm đấy. Nguồn: RD- a family.vn |
Những thời điểm không nên uống nước Posted: 19 Sep 2018 06:07 PM PDT Hàng ngày, cơ thể của chúng ta cần tiêu thụ đủ từ 2 - 2,5 lít nước để duy trì các hoạt động trong cơ thể. Thế nhưng, nếu vô tình uống nước trong một số thời điểm thì bạn sẽ gây ra nhiều tai hại ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của mình. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu dưới đây những thời điểm ấy Uống nước ngay khi ăn phải đồ cay nóngVừa ăn một món cay mà đã vội vàng tìm đến chai nước để giải nhiệt sẽ tạo cảm giác nóng rát từ bên trong miệng, do phân tử capsaicin gây ra. Vì capsaicin là phân tử không phân cực nên nó chỉ hòa tan được trong các chất không phân cực như sữa. Vậy nên, nếu lỡ ăn phải đồ cay nóng thì không nên uống nước để làm dịu cảm giác cay mà nên uống sữa tươi để giúp vùng lưỡi được giải nhiệt tốt hơn. Uống nước liên tục trong bữa ănNếu bạn uống nước ngay trong bữa ăn thì cơ thể sẽ không phân hủy được các thực phẩm đã nạp vào mà biến thành chất độc hại, gây ảnh hưởng đến sức khỏe. Do đó, khi đang ăn thì nên tránh uống nước liên tục để giảm bớt nguy cơ gặp vấn đề về hệ tiêu hóa. Uống nước khi đã uống quá nhiều nước trong ngàyTrong ngày, cơ thể chỉ cần tối đa khoảng 2 - 2,5 lít nước nên việc uống nhiều nước hơn sẽ vô tình gây phản tác dụng, đặc biệt còn làm ảnh hưởng đến chức năng hoạt động của thận. Ngay lúc này, thận sẽ phải làm việc nhiều hơn để đào thải nước nên chức năng hoạt động cũng sẽ dần kém đi, không thể điều hòa được các thành phần quan trọng trong máu. Thế nên, bạn chỉ cần uống đủ nước và điều độ trong ngày để tránh gặp phải những vấn đề sức khỏe nghiêm trọng về thận cũng như máu. Uống nước trong thời gian tập luyện căng thẳngNhiệt độ cơ thể của bạn sẽ tăng lên khi bạn tập luyện với cường độ cao, cơ thể cũng tiết nhiều mồ hôi hơn. Lúc này, nếu uống quá nhiều nước mát để giải nhiệt sẽ khiến cơ thể bị cạn kiệt chất điện phân. Bên cạnh đó, nó còn dẫn đến tình trạng đau đầu, buồn nôn, chóng mặt... Ngoài ra, uống nước trong thời gian tập luyện cũng gây áp lực lớn lên tim và khiến bạn có nguy cơ mắc một số bệnh về tim mạch sau này. Uống nước ngay trước khi đi ngủTrước khi đi ngủ mà bạn uống nhiều nước thì giấc ngủ của bạn sẽ bị gián đoạn, đồng thời còn gây ra tình trạng tiểu đêm mất kiểm soát. Do buổi đêm thì thận sẽ hoạt động kém hơn so với ban ngày. Thế nên, nếu uống nước ngay trước khi đi ngủ thì sáng hôm sau bạn còn gặp phải tình trạng sưng phù khuôn mặt và cánh tay của mình. |
Posted: 19 Sep 2018 05:42 PM PDT Đúng vào ngày này năm ngoái, sau cuộc họp giao ban buổi sáng, công ty tôi tổ chức chúc mừng chị em nhân "ngày của một nửa thế giới", tức "ngày quốc tế phụ nữ". Hôm đó, chẳng hẹn mà tất cả chị em đều chưng diện rất đẹp. Trong khi sếp phát biểu chúc mừng, tôi đảo mắt ngắm nhìn mấy chục bông hoa đang tỏa hương thơm ngát trong phòng. Ôi chao, sao em nào cũng đẹp, cũng trẻ, cũng duyên dáng với áo váy điệu đàng. Ánh mắt tôi vô tình chạm vào đôi bàn tay của cô thư ký hành chính ngồi đối diện. Tôi ngạc nhiên. Sao trên đời này lại có đôi bàn tay xinh đẹp như thế nhỉ? Những ngón tay búp măng trắng nuột nà kia hẳn là mềm mại, ấm áp lắm. Tôi tưởng tượng, nếu được chạm vào đôi tay ấy một lần thì … có chết cũng cam lòng .Để dằn nén "tư tưởng" hư hỏng đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng, tôi rê mắt sang những đôi tay khác. Trời ạ, thì ra không chỉ có đôi bàn tay của cô thư ký hành chính mà đôi tay của chị trưởng phòng kế toán, của cô phó phòng kinh doanh, của em giám đốc tiếp thị … thảy đều trắng ngần, thon thả. Tôi chưa bao giờ nhìn ngắm kỹ những đôi bàn tay phụ nữ như thế. Quả thật cái đẹp luôn có sức cuốn hút, làm cho người ta có thể nảy sinh rất nhiều ước ao, khát thèm. Cả buổi sáng hôm đó, tôi thành kẻ tương tư. Trong đầu tôi cứ mơ hồ, lãng đãng về sự xinh tươi, quyến rũ của những người phụ nữ có đôi bàn tay ngọc ngà. Cảm giác ấy chỉ mất đi khi tôi về đến nhà. Vừa trông thấy tôi, bà xã đã giục: "Anh rửa mặt, thay đồ đi rồi ăn cơm kẻo nguội". Bàn ăn đã dọn sẵn. Hai thằng con tôi đang chờ ba mẹ. Mùi thức ăn bốc lên thơm phức. Mấy khứa cá thu chiên vàng, dĩa rau luộc xanh mướt, chén nước mắm tỏi ớt đỏ đỏ xanh xanh, tô canh khổ qua nấu cá thác lác thơm lừng hành tiêu ... khiến bụng tôi sôi sùng sục. Tôi hít một hơi thật đầy và đưa tay đỡ chén cơm từ tay vợ. Ăn một hơi 3 chén cơm, tôi buông đũa. Trong khi cái cảm giác no đủ của gia đình trào dâng trong lòng khiến tôi cực kỳ khoan khoái và chẳng còn tơ tưởng đến bất kỳ thứ gì khác trên đời thì bất ngờ, ánh mắt tôi chạm đúng vào đôi bàn tay của vợ đang thong thả gọt xoài. Tôi há hốc đến không nói thành lời. Đôi tay của vợ tôi rám nắng và lấm chấm đồi mồi. Những ngón tay trên bàn tay ấy gầy guộc, nhăn nheo và suông đuồn đuột chứ không múp míp, búp măng như những bàn tay mà tôi được chiêm ngưỡng sáng nay. Tôi vắt óc nhưng không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng mình nắm đôi tay ấy là khi nào … Có lẽ là trong tuần trăng mật cách nay mười tám năm. Ừ, đúng là đã 18 năm rồi, tôi chưa một lần nắm bàn tay ấy! "Đưa đây anh gọt cho", tôi nhẹ nhàng bảo vợ. Vợ tôi khẽ chau mày: "Anh sao vậy? Ở công ty có chuyện gì à?" Tôi lắc đầu: "Không có. Em đưa đây cho anh". Rồi tôi lọng cọng gọt mãi mới xong quả xoài, nhưng chỗ lồi, chỗ lõm nhìn chẳng muốn ăn. Tôi cắt miếng to nhất đưa cho vợ: "Em ăn đi." Vợ tôi trố mắt không nói nên lời. Tôi không nói cho bà xã biết trong đầu tôi đang nghĩ gì, nhưng tối hôm ấy tôi đã cầm mãi đôi tay gầy guộc, thô ráp của vợ. Đôi tay ấy đã cho cha con tôi những bữa cơm ngon, những bộ quần áo thơm tho sạch sẽ; đã sắp xếp nhà cửa tươm tất gọn gàng để tôi hãnh diện mỗi khi có bạn bè, người quen đến nhà … Đôi tay ấy dẫu không đẹp đẽ, sang trọng, quyến rũ, nhưng đối với cha con tôi, đó là "đôi tay vàng". Và điều quan trọng nhất là kể từ ngày 8-3 năm ngoái, ba người đàn ông chúng tôi đã chính thức bước vào căn bếp của gia đình với vai trò là những người trong cuộc. Xin cảm ơn những bàn tay đẹp của những người phụ nữ đẹp. Chính chúng đã giúp tôi nhận ra, có những bàn tay không đẹp, nhưng đó lại là "bàn tay vàng".(bài do bạn Bá Trân giới thiệu) |
Posted: 19 Sep 2018 09:57 AM PDT |
Posted: 19 Sep 2018 09:58 AM PDT Ông là một trong những bác sĩ Việt Nam di tản kịp trong biến cố 30 Tháng Tư, 1975. Tới Mỹ, ông đi học lại, hành nghề rất sớm và thành công tại quận Cam ít nhất trên ba thập niên cho tới khi nghỉ hưu. Tất nhiên như mọi người có cùng địa vị với ông, ông làm chủ một quỹ về hưu khá lớn, cho phép ông vẫn giữ nếp sống thoải mái như thời còn làm việc. Chỉ có điều, ông than thở: "Nhà cao cửa rộng phải bán đi vì lầu cao, đầu gối đau, không lên xuống cầu thang được, chưa kể nhà lớn quá mà một thân một mình, ở sao hết? Sức đâu mà dọn dẹp? Nhìn cái hồ bơi đầy lá vàng chỉ thêm cám cảnh. Thảm cỏ sân trước, vườn sau cần người chăm sóc nhưng người làm vườn khi tới khi không, gọi khi được khi mất, chỉ tổ bực mình, nhức đầu. Mời các con, cô cậu nào muốn lấy cái nhà, ông giao nhưng chúng nó, thứ nhất đã có nhà rồi, đẹp và sang gấp mấy lần cái nhà của ông ở Fountain Valley, mắc mớ gì phải nhận của ông để bị anh chị em nhòm ngó, tỵ nạnh, chưa kể nhận cái nhà rồi, sau này khi ông cần gì, nó sẽ là đối tượng thứ nhất được chiếu cố và giao phó trách nhiệm. Ông đành bán nhà, dọn vào một căn mobile home ở giữa khu Little Saigon cho ông tiện đi lại hoặc hẹn hò bạn bè cũ mới. Nhà ba phòng, sửa sang tươm tất trông cũng khang trang, đẹp mắt, nhưng với ông hôm sớm vào ra một bóng, vẫn còn quá dư thừa. Mấy bụi hoa xung quanh nhà được cắt tỉa gọn ghẽ vì người phụ trách cây cảnh của chủ đất rất dễ gọi để nhờ vả. Tuy nhiên, "vườn Thúy" của ông thiếu đôi mắt phượng nên không được sum suê và mỹ quan như bên hàng xóm. Ông nhớ cái vườn cây quý tự tay ông đi kén chọn mua giống, chăm bón và săm soi những ngày xưa thần tiên đã xa xôi rồi, ông tặc lưỡi, lắc đầu mấy cái, như người đi dưới cơn mưa muốn rũ sạch những giọt buồn trên khóe mắt. Nhà đã vậy, xe đẹp cũng thường xuyên nằm ụ vì ông không còn đi đâu xa, ngay cả đi gần thì cũng phải về nhà trước khi tắt nắng vì mắt quáng. Gần đây, vẻ ngoài cái xe và ông chênh lệch nhau nhiều quá, một bên bóng lộn, khỏe mạnh, vạm vỡ, một bên hom hem, xập xùi, yếu ớt, khiến ông ngại ngùng mỗi khi ngồi vào ghế lái, chậm rãi lùi xe ra khỏi gara mà có người đang nhìn ông. Thêm nữa, do thị lực yếu đi, ông không mấy tự tin vào khả năng ước lượng khoảng cách của cặp mắt mỗi khi cần vào một chỗ đậu xe hơi chật, sợ cọ quẹt, nên ông bắt đầu thấy cái xe Lexus 450 của ông không thích hợp với ông nữa. Gần đây, ông nghe bạn bè kháo nhau xe Honda kiểu Civic đời 2018 rất đẹp, đầy đủ tiện nghi, thoáng nhìn sang trọng không kém kiểu xe đắt tiền, mua mới từ dealer ra chỉ trên dưới $20,000, xài xăng thường, đổ đầy bình chỉ $20 một lần, bảo hiểm cũng rẻ, bảo trì càng không tốn vì hợp đồng bảo trì miễn phí của dealer có lẽ dài hơn số năm tháng còn lại của ông, chưa kể xe nhỏ nhắn, vào ra parking dễ dàng. Ông đang tính bữa nào chờ có đợt xeo, sẽ ra Honda World đổi một chiếc. Lúc mới dọn vào khu mobile home trên đường Bolsa, thấy chợ Mỹ, chợ Việt đều gần, ông sung lắm, tự đi chợ và nấu nướng. Được ít ngày, một bữa ông đang ngồi xem ti vi, thoáng thấy có lửa cháy trên màn hình, ông hơi ngỡ ngàng, chưa biết là chuyện gì thì ông nghe mùi khét. Quay nhìn vào bếp, ông hết hồn thấy lửa đang phừng phừng. May phước đầu óc còn tỉnh táo, ông phóng ba bước tới cái lò và nhanh tay vặn cái nút tắt. Sau lần đó, lớp thì cọ rửa soong nồi, lớp lau bếp bắt mệt, may là máy báo khói chưa hú chớ không cả xóm kinh động rồi, ông quyết định thôi không nấu nướng nữa mà ăn cơm phần hay cơm chỉ cho khỏe, ngày nào ưa ăn ngon thì đi kéo ghế. Tủ lạnh nhà ông lúc nào cũng có chả lụa, chả chiên; tủ pantry thì đầy oat meal, súp hộp và mì gói, không bao giờ sợ cơ lỡ. Thức ăn giải quyết được rồi nhưng ông nói ăn một mình buồn quá, nhiều khi nghẹn ngào muốn buông đũa, buông chén. Ông than không có gì chán hơn là cứ lui cui cặm cụi gắp, nhai, nuốt một mình, xung quanh vắng lặng không tiếng người, không cả tiếng dép hay tiếng rót một ly nước. Có bữa ông bưng cái tô vừa cơm vừa thức ăn ra đứng bên cửa sổ bếp, ngó mông ra ngoài, thử coi có gì vui không nhưng cũng đâu có gì vui? Cư xá của ông toàn người cao niên, vắng cả tiếng trẻ con nô đùa. Cụ Nguyễn Du chẳng đã từng hạ bút viết: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!" ư? Trong trí tưởng ông, thấp thoáng hiện lên quang cảnh gia đình đông vui ngày nào, vợ ông tươi mát như một bông huệ tây, ngồi giữa đám cháu nội ngoại lau hau, đứa này níu tay ông, đứa kia níu tay bà, om xòm tiếng Anh tiếng Việt, grand ma, grand pa, bà ngại, ông ngại, hỏi một trăm câu hỏi mà ông chỉ trả lời qua loa rồi bán cái cho bà, bà không biết sao thì lại chỉ qua ông.Riêng ông chốc chốc nhìn đồng hồ, chỉ mong sao đến giờ, bố mẹ chúng tới đón hết đám trẻ của từng nhà về để trả lại ông bà ngôi nhà yên tĩnh trong buổi chiều. Trong khi bà kiên nhẫn dọn dẹp đồ chơi và thức ăn thừa mứa do lũ trẻ bỏ lại, ông ngồi duỗi chân xem ti vi tin tức hay ca nhạc, chờ bữa ăn tối ngon lành, nóng sốt, thay đổi hàng ngày nhờ bàn tay của bà. Bây giờ, ông đảo mắt nhìn một lượt căn nhà sạch sẽ, sàn gỗ không một cọng rác, một mẩu giấy vụn, bàn ghế ngay ngắn, đồ đạc đâu vào đấy, trật tự, lạnh lẽo như chưa từng xô động, như không có ai ở, ông thấm ngấm đến tận xương tủy cảm giác hiu quạnh lạ thường. Đàn cháu nội ngoại ngày nào ríu rít như chim, nay đã trưởng thành, vào/ra đại học hết. Thỉnh thoảng có đứa còn nhớ ông, điện thoại hỏi thăm, tới chở ông ra phố uống cà phê hay ăn chè, khiến ông vui cả ngày. Bạn bè cũ biết ông thích hát, có người rủ ông đi karaoke buổi tối ở các câu lạc bộ khiêu vũ. Ông theo họ đi giải trí cho quên bớt thời giờ trống trải nhưng trở ngại của ông là ông thích hát song không thích nhảy đầm. Hát xong vòng đầu, ông phải chờ khá lâu mới đến vòng nhì và sẽ về khuya lắm, ông sẽ mất ngủ vì quá giấc rồi lại phải uống thuốc ngủ mà ông thì rất sợ bị nghiện. Vì vậy, ông không đi thường xuyên như lúc bắt đầu nữa, đành chấp nhận nhiều hôm một mình đối bóng với đêm trường. Năm nay ông đã ngoài 80 nhưng 10 năm trước ông chỉ mới ngoài 70. Chẳng phải ông vì lễ giáo của tông môn và sợ miệng đời mai mỉa mà nhắm mắt bỏ qua cơ hội đi tìm kiếm một hạnh phúc cho quãng đời còn lại của ông ư? Như gia chủ buổi họp mặt bằng hữu hôm nay cũng ngoài 70 khi hai ông bà gặp nhau trong tình cảnh góa bụa, hiểu ra họ cần nhau và quyết định tạo dựng một mái ấm chung với con cái hai bên đều đồng thuận chọn lựa của bố mẹ. Họ vui lòng trả giá để có những buổi sáng thức dậy cùng nhau đón mặt trời và nghe chim hót trong vườn, ngồi bên nhau uống tách cà phê thơm đầu ngày, ăn món điểm tâm tùy thích, nói năm ba câu chuyện trên trời dưới biển đem lại cho nhau những tràng cười sảng khoái. Tại sao khước từ những ngụm mật ngọt ấy, cái hạnh phúc ấm êm cận kề ấy mà nghĩ rằng mình khôn ngoan? Thật ra, chỉ vì vẩn vơ lo sợ những điều mình không biết trước và biết chắc có xảy ra hay không? Mà nếu biết trước và biết chắc, liệu có tránh được không, ngay cả xoay chuyển chúng được không? Ở chặng đường cuối một đời người, không ai còn nhiều thời gian phí uổng nữa nhưng có lẽ phí uổng là cách giải quyết dễ nhất khi không có nhiều chọn lựa. Trên cõi trần gian nhiều phiền trược này, chỉ nghe con người phàn nàn đời không một ngày hạnh phúc nhưng không nghe ai thở than đã một thời hạnh phúc cho dù sau đó, như bầu trời mưa nắng bất thường, vạn vật đổi thay và hạnh phúc cũng sang trang… Riêng ông, hoàn cảnh có khắc nghiệt hơn vì bà đang ở nhà dưỡng lão. Hằng ngày vào thăm bà, nhìn vào đôi mắt trống vắng, lạnh băng của bà, cầm hai bàn tay bà ấm thân nhiệt, không ấm một dấu hiệu cảm xúc, ông nghẹn ngào nói thầm: "Em ơi, em đã trả lại mọi buồn vui cho đời, không còn bận tâm chi nữa, có biết là anh rất khổ không?" Ông hỏi rồi ông tự nghiệm ra câu trả lời, không ai có thể giúp ông một câu trả lời nào khác. Mỗi ngày qua, hết chiều đến đêm, hết những công việc phải chu toàn cho mình trong cuộc sống như một bổn phận không thể chối từ, ông ngồi trên ghế bành, mở ti vi cho có tiếng người, không xem, không nghe. Mở nhạc để âm thanh cho ông sự êm dịu trong căn nhà lạ dù ông đã ở đây gần ba năm. Nó không cho ông một hồi ức nào nên không có gì gắn bó. Ông thèm một tách trà thơm, một ly cà phê nóng nhưng ông ngồi yên vị tại chỗ vì biết những thú vui nhỏ ấy sẽ làm ông mất ngủ. Con đường của người già là con đường trong những bức tranh hay tấm hình vẽ hoặc chụp viễn cảnh, hun hút, thu hẹp dần trong mắt nhìn. Ông chợt mỉm cười nhớ lại câu nói bâng quơ của người bạn đồng cảnh, thốt lên trong một cuộc họp mặt anh em: "Mai mốt chắc là phải đặt mua robot của Nhật." Câu nói nhỏ, tan vào đám đông huyên náo. Ông ngồi gần, nên lọt tai. Không biết có ai cũng lọt tai câu nói như ông nhưng cũng như ông, đã cất riêng cho mình như lời tự thú về một mơ ước không tiện bày tỏ? Đôi mắt ông nhìn mông lung ra xung quanh, chạm vào cái kệ sách chỉ còn lại ít sách quý ông mang theo tới đây, ngậm ngùi hình dung ra đời mình như cuốn sách, nay cũng đang khép lại trên án thư. Các nhân vật có vai trò đã xuất hiện, đã làm xong nhiệm vụ, đã bước ra, chỉ còn ông ở trang cuối cùng chờ cơn gió nhân duyên thổi tắt ngọn nến từ bi trong thời kinh Bát Nhã ông tụng hằng đêm, đóng lại giùm ông cuốn sách sẽ được xếp lên kệ rồi bỏ quên như chưa từng hiện diện. Bùi Bích Hà (bài do ban Bá Trần giới thiệu) |
You are subscribed to email updates from Tin Tức Cao Niên Thế Kỷ XXI. To stop receiving these emails, you may unsubscribe now. | Email delivery powered by Google |
Google, 1600 Amphitheatre Parkway, Mountain View, CA 94043, United States |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét